Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2021

TÁM TỐT BỤNG

 Nhỏ vẫn nhớ như in cái ngày gặp mặt bạn bè ở Saigon, sau mấy chục năm xa cách.  Ở cái tiệm ăn nằm kế bên phòng khám Trọng Nghĩa, nơi mà 7 ngày một tuần, từ sáng sớm đến chập tối KM đến ngồi để câu cá. KM bằng xương bằng thịt hẳn hoi chứ không phải là  Lã Vọng câu cá của truyện Tàu xa xưa đâu nhé!

     Vẫn nhớ ...bánh dầy, chả quế Tuấn Voi đem đến. Một Tuấn Voi hầu kỳ, oai hùng giương cao lá quân kỳ năm xưa. Nay thì hết giương nổi cái gì hết, chỉ còn chống gậy cho từng bước khập khiễng. Ôi thời gian, sao mi bạc bẽo thế!
Thời gian không chỉ xói mòn thể xác mà còn làm phai mờ trí nhớ nữa. Không phải sao? Bởi vì hỏi Khanh Điệu có nhớ em Quỳnh, em Nguyệt không? thì Khanh Điệu cười bẽn lẽn:” Ồ sao cậu còn nhớ mấy cô này, hôm nay cậu nhắc tớ mới nhớ đấy”. Trời ơi tội nhỏ quá Khanh ơi! Thế là nhỏ phải kể chuyện cũ để may ra kích động được trí nhớ của chàng. Chuyện này làm nhỏ xấc bấc xang bang bao nhiêu năm đấy! Chuyện như thế này:
Sau khi về Đà Nẳng cưới vợ xong, nhỏ đưa người đẹp về dinh  Saigon. Trên chuyến bay Air VN, cặp đôi mới cưới đang vui vẻ thì bổng đâu mây đen tai họa ập đến. Mấy em hôtesses de l’air giò dài, xình đẹp bu lại vồn vã :anh Hưng ơi, anh đi đâu vậy?, gặp anh vui quá, sao anh không lại chơi với tụi em.”
Nhỏ luống cuống giới thiệu Bà Xã , ậm ừ cho qua chuyện,  cầu mong mấy cô này biến đi cho xong. Nhưng mần sao xong được! Không khí đang ấm áp trở nên lạnh ngắt. Người đẹp không nói một lời. Mãi về nhà, đêm đó mới nức nở hỏi một câu “ cô đó là ai ? “
Đó, có thấy Khanh Điệu hại nhỏ chưa? Khanh Điệu dẫn nhỏ đến nhà cô đó trên lầu 3 đường Cống Quỳnh, gần BV Từ Dũ để ăn nhậu, nhảy đầm. Đào của Khanh chứ có dính dáng gì đâu mà bắt nhỏ chịu. Đúng là “ người gian mắc nạn”  Ha ha ..!!



   Vẫn nhớ .. Prof Mai Đen, bây giờ bớt đen rồi, đến hỏi nhỏ: Hưng có biết ds Ái Mỹ không? Biết chứ, cháu của nhỏ - Tôi có cộng tác làm ăn với vợ chồng Ái Mỹ. Hoá ra trái đất tròn.
  Mai Đen bớt đen thì Dũng Thâm lại thâm đen thêm. Tới trễ , chưa chào hỏi là đã húp một chung rượu Bác Phó đưa rồi. Húp chứ không phải hớp đâu. Bởi vì đây là chai Hennessy VSOP Bác Phó cất kỹ trong tủ lâu nay. Hôm nay đi xe ôm mới cặp theo. Bác Phó thì cẩn thận lắm, đi về đều bằng xe ôm để nhậu cho nó đã!

    Vẫn nhớ…Nhi Đồng, hiền như Xã Hoà không nói không rằng, ngồi yên một chỗ. Ngược lại thì Khai Ngố chẳng chịu ngồi yên, chẳng chịu ăn uống, lăng xăng chạy tới chạy lui, lo quay phinh và chụp hình .
       Vẫn nhớ….GW lúc nào cũng tếu làm không khí vui nhộn. Tiệc nào mà thiếu GW là “ chết trong lòng một mớ “
     Bù lại Trí Dù thì nghiêm trang từ tốn thành ra để ngồi tiếp Chị Kim Yến là đúng quá. Chị Kim Yến mới gặp lần đầu nên phải đưa Chị đi một vòng để giới thiệu từng Bạn. Sự hiện diện của Chị cũng như Tiến Thầy là đặc biệt . Đặc biệt vì Tiến Thầy ở tuốt Tây Ninh mà cũng ham vui chạy về dự .
     Vẫn nh… Bác Út nhà mình, tên là Út nhưng không phải em út đâu nhé, đừng có lộn xộn . Nhắc đến em út thì phải nhớ đến anh cả. Dzô bàn tiệc thì phải biết trên biết dưới. Mấy miếng phao câu ,đầu cánh gà xương xóc phải kính cẩn nhường cho niên trưởng , còn mình nhỏ thì đớp đùi gà hoặc mấy miếng thịt to có da béo ngậy Ha ha !! .
  Niên trường trong bàn thì chắc ai cũng biết. Bác Hưng Nới tửu lượng đáng nể lắm, chẳng hổ danh niên trưởng.
      Duy chỉ có một Bác , thuộc hàng niên trường, mà ít người ngờ tới. Đó là Bác.. *. Thôi để tiết lộ sau .
     Vẫn nhớ.. .VZ,  tuổi tác chưa phải là niên trường nhưng dáng dấp thì là của niên trường . Đi đâu cũng có cây ba ton rất oai.
Tuy nhiên, không phải ai có ba ton cũng oai đâu. YMH có cây ba ton nhưng dấu biệt ở một góc phòng. Tại sao? Chỉ có Trời và YMH biết thôi.






     Xém chút nữa thì quên mất Tám vì Tám hơi nhỏ con. Nhỏ con nhưng tấm lòng thì lớn , tốt bụng!
     Tốt bụng với mọi người, tốt bụng với Bạn Bè , tốt bụng với cấp chỉ huy cũ (lúc đã sa cơ thất thế).
    Vẫn còn nhớ như in, trong buổi tiệc, Tám có đến ôm nhỏ rồi hun một cái thắm thiết. Trong cái thắm thiết có phảng phất mùi nước mắm (vì đang ăn nhậu mà)
    Thứ gì thì không biết chứ mùi nồng của nước mắm thì nó đeo bám dai dẳng lắm. Nó xông vào mũi, xông lên đầu, thấm vô óc không cách chi mà phai được. Chẳng trách gì thiên hạ nói rằng: “đi đâu thì đi, không bao giờ quên được mùi nước mắm quê hương“
   Nhỏ cũng vậy, vẫn nhớ cái hun mặn mùi  nước mắm của Tám. Bây giờ mỗi khi thoang thoảng mùi nước mắm ở đâu đó  lại nhớ đến Tám, nhớ Bạn Bè, nhớ Saigon hết biết!

Để thay cho lời cảm ơn,  nhỏ chép lại bài thơ làm đã lâu, tặng Tám :
Xin một bàn tay nắm không lơi
Díu dắt nhau đi hết một đời
Để nghe tiếng bước thôi hờ hững
Thêm chút rộn ràng, bớt chơi vơi
Xin một nụ cười thoáng trên môi
Như bông Hồng nở ngát hương đời
Để trăng khỏi chứng lời ly biệt
Để giọt lệ sầu thôi tuôn rơi
Xin một tiếng lòng dẫu đầy vơi
Tiếng thương e ấp nghe tuyệt vời
Dù xa nhau mấy xin chờ đợi
Chờ nhau cuối phố , dẫu mưa rơi
Xin một chữ tâm ,chữ tâm thôi
Còn bao thứ khác trả cho đời
Để mai nằm xuống nhìn cây ổi
Nhớ tuổi thơ vàng , mê hái chơi .

HNt
Tiết lộ : * Bác Phùng (Bố) cũng thuộc hàng niên trường