Nhớ bạn
Thương nhớ Trương Quang Sơn
Sơn bụng ơi!
Làm sao tao quên được
Những ngày tháng cùng mày
lang thang chợ trời
xoay xở, nhặt nhạnh
kiếm sống qua kiếp đời khổ ải
sáng lêu bêu lơ láo săn hàngAn Đông,Tân Định
chiều ngất ngư say tít Bảy Hiền,Ông Tạ
mày gò lưng chở tao ngồi vắt vẻo
trên xà ngang
của chiếc xe đạp đòn dông cũ
chiếc xe gia truyền của mày
không porte-bagage
không garde-boue
đi giữa nắng chang chang
phố phường khói bụi
hoặc dưới cơn mưa rào bất thần trút ập
hai thằng ướt nhẹp
như chuột mới ngoi ra từ ống cống
trong đói khổ
trong hoạn nạn
tình bạn thân thiết vô ngần
vui vô tận tháng ngày liều mạng
không thèm biết ngày mai tăm tối thế nào
chia nhau từng bữa ăn còm cõi
từng ly rượu đế khê nồng
từng ly bia hơi nhạt thếch
từng đíêu thuốc mốc meo đắng khét
lê la nới quán cốc lề đường bụi bặm
nhưng tao với mày thấy sao tuyệt vời
hơn cả
những bữa nhậu nơi cao lâu tửu quán sang trọng một thời
ngay lúc cuộc đời mày tưởng sắp lên hương
khi mày được đi làm và chuẩn bị đi tây
thì bạo bệnh ập đến
vùi dập mày đớn đau tàn tạ
tao nghẹn ngào bất lực
không giúp gì được mày qua cơn vật vã
mày ra đi trong buổi chiều nắng tắt
mọi người khóc thương mày
số phận hẩm hiu
như khóc cho chính phận mình phiêu bạt lênh đênh
KM