Trong khi mấy năm đầu ở trường, vì khác nhóm thực tập nên ít có dịp gặp, tụ họp vui chơi với Cường, đến năm cuối, trong mấy tháng làm nội trú ủy nhiệm ở Nhi Đồng thì lại gặp nhau thường xuyên, quá là vui!
Còn nhớ, lúc đó Cường và Nguyễn Đình Hiệp đi trại của Cô Bạch, còn nhỏ đi phòng cấp cứu với Anh Đỗ Hồng Ngọc và Thầy Tuân (y tá trưởng là Chị Sa).Làm việc tuy có mệt nhưng rất vui. Có thể nói đây là khoảng thời gian có nhiều kỷ niệm, làm mình nhớ hoài. 50 năm rồi mà vẫn nhớ như in.
Nhớ khu phòng sinh viên vui nhộn, chiều tối là mở toang cửa, qua lại phòng nhau, tha hồ tán gẫu.
Nhớ máy hát ma-nhê cũ mèm của thằng Khai, ra rả suốt ngày, chỉ có 2 cuốn băng nhạc thôi. Nghe tới nghe lui, băng nhão, người cũng nhão luôn!
Nghe riết, thuộc luôn lời bài hát:
“Mây, sao còn bay mãi không quay về đây
Sao còn lơ lững che ngang rừng cây
Sao còn hờ hững với tôi từng giây
Hay còn mơ nghĩ đến ai nào đây…“
Thằng Khai và Trân (TD) làm ở khu giải phẫu nhi. Tụi nó giỏi và siêng năng lắm. Ai cũng biết rằng để làm vừa lòng hai Ông Thầy Ninh (bố - con) không phải là chuyện dễ.
Cường và Nguyễn Đình Hiệp thì cũng chẳng kém, hai cậu là học trò cưng của Cô Bạch .
Còn ông Trữ thì nhỏ không nhớ đi trại nào, chỉ nhớ là vào cuối tuần ổng bắt nhỏ phải làm đào dợt cho ông nhảy điệu Rumba. Làm gì thì làm chứ làm đào thì nhỏ chẳng ham chút nào. Tuy nhiên, Bạn Bè, cũng ráng chiều ông một tí.
Vẫn nhớ, những buổi trưa, xong việc trễ, cả đám về phòng, nhờ chị Y Công nấu cho mì gói, ăn ngon lành, khoái chí. Ngon vì đói quá, khoái chí vì... không phải trả tiền, chỉ ghi sổ thôi. Cuối tháng, có “lương” nội trú ủy nhiệm, chị y công mới xin tiền các thầy. Nhiều khi, có thầy quên, chị cũng ngại, không dám nhắc ngay.
Thời buổi, đối với nhau nhẹ nhàng như vậy, biểu sao mà không nhớ?
Nhớ nhất là hôm vào thi Clinique, nhỏ bốc trúng bệnh nhân trại Cô Bạch, giường bệnh Cường phụ trách. Có tay trong Cường “gà” bài trước nên trả lời song suốt, được Cô Bạch khen quá chừng.
x
Thế rồi, ra trường, đi đơn vị.
Thế rồi, trời đất nổi cơn gió bụi, sập tiệm, tan hàng. Mỗi đứa mỗi nơi, khắp bốn phương trời, chẳng thấy mặt nhau!
42 năm sau, năm 2015, lần đầu tiên đi dự hội ngộ YK 73 ở San Jose, nhỏ mới có dịp gặp lại Cường và Bạn Bè . Khỏi cần nói và không thể diễn tả, ai cũng biết là cảm động đến chừng nào.
Nhưng chưa hết.
Biết nhỏ sẽ tham dự hội ngộ lần này, Cường gọi điện thoại báo cho nhỏ biết có tổ chức một chuyến đi cruise và mời vợ chồng nhỏ cùng tham dự cho vui. Nhỏ cảm ơn và xin từ chối vì đã quyết định không đi rồi. Đến chiều, Cường lại gọi một lần nữa, lần này rất tha thiết mời vợ chồng nhỏ đi cruise với Bạn Bè cho vui vì quá lâu không gặp nhau.
Cường còn nói: “ Về chi phí, Cường lo cho Hưng được mà, Bạn Bè thân tình, Hưng đừng ngại, vợ chồng Hưng đi nhé!“
Quá cảm động trước tấm lòng của Bạn, nhỏ phải giải thích để Cường khỏi buồn là quyết định không đi cruise không phải là vì tiền bạc mà vì bà xã của nhỏ bị say sóng, ói mửa rất mệt, xưa nay không bao giờ đi tàu hết. Ngay cả đi máy bay cũng phải uống thuốc cẩn thận, nếu không là rất khốn khổ.
Nghe vậy, Cường mới chịu thôi , nhưng vẫn “vớt vát” “nếu Hưng muốn đi, cứ cho Cường biết, Cường sẽ lo hết.”
Lần đó về nhà rồi mới biết, trước khi đi, Cường bị mệt, xỉu, phải vào bệnh viện, không đi cruise được .
Tuy vậy vừa ra viện, chàng lại chạy theo tàu, đòi lên tàu để vui với Bạn Bè.
Tuy ý muốn đó không thành nhưng sau đó Bạn Bè càng nể phục Cường hơn: một người giàu nghị lực, yêu đời, yêu người, thương vợ con, tốt với Bạn, ham vui, xả láng.
Biệt danh “Cường Chịu Chơi” thiệt đúng bon!
x
Hôm nay nghe Cường trở bệnh nặng, đang trải qua những giờ phút khó khăn nhất, nhỏ xin nhắc lại những kỷ niệm thân tình trong quãng đời 50 năm qua để gởi đến Cường:
- Lời cảm tạ đối với tấm lòng của Bạn
- Lòng nể phục nghị lực, nhân cách của Bạn và
- Lòng thương mến một Bạn Vàng Y73
Cầu chúc Cường vạn điều lành!
HNt
BN đã bỏ thì giờ để đưa video clip CCC hát tặng vợ lên Youtube vì có bạn không xem được.
Mời các YFs xem
ĐT