Sài Gòn những ngày giữa tháng bảy, trời lúc nắng lúc mưa bất chợt. Trong một khách sạn nhỏ giữa trung tâm, bác sĩ Hưng, mái đầu đã bạc trắng ở tuổi tám mươi, lòng dạ nóng như lửa đốt. Chuyến về Việt Nam lần này của ông quá ngắn ngủi, lại có việc đột xuất phải quay về Mỹ trong vài ngày tới. Nhưng có một việc ông canh cánh bên lòng, một lời hứa với chính mình phải thực hiện: gặp lại bác sĩ Khai, người bạn tri kỷ trong “nhóm Chợ Rẫy” năm xưa mà ông đã bặt tin suốt bốn năm trời.
Ông biết bạn mình đang ở Bình Dương, nhưng số điện thoại cũ đã không còn liên lạc được. Thời gian thì gấp rút, lòng ông rối bời. May thay, giữa lúc tưởng chừng vô vọng, một phép màu đã đến từ nửa vòng trái đất. Bác sĩ “Hưng Nhỏ”, một người bạn cùng lớp Y khoa Sài Gòn khóa 73, cũng thuộc “nhóm Chợ Rẫy” ngày ấy, sau những nỗ lực tìm kiếm không mệt mỏi từ Mỹ, đã gọi về cho ông với một dãy số quý hơn vàng. “Tao tìm được số của anh Khai rồi đây anh Hưng DC!”
Không một giây chần chừ, bác sĩ Hưng gọi ngay vào số máy ấy. Giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên: “Khai nghe đây!”. Khoảnh khắc ấy, cả một bầu trời ký ức như vỡ òa. “Khai hả? Hưng đây! Hưng DC đây!”. Tiếng cười, tiếng reo vui mừng của hai người đàn ông tám mươi tuổi vang lên, xóa tan đi khoảng cách bốn năm xa cách và cả nửa thế kỷ đầy biến động. “Ông đang ở đâu? Tôi lên với ông ngay!”.
Bác sĩ Hưng không thích đi xe hơi, vì cho rằng đi nhanh quá sẽ không ngắm nhìn được gì cả. Ông quyết định ra bến xe, bắt một chuyến xe buýt để có dịp thong thả ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, để thấy được sự thay đổi diệu kỳ của mảnh đất này từ Sài Gòn đến Bình Dương. Khi chiếc xe buýt dừng lại tại bến xe Thủ Dầu Một, từ xa ông đã thấy một dáng người quen thuộc đang đứng đợi bên chiếc xe máy Honda. Bác sĩ Khai đây rồi! Hai người bạn già gặp nhau, tay bắt mặt mừng, tiếng cười rộn rã cả một góc bến xe.
Bác sĩ Khai đề nghị: “Bụng chắc cũng đói rồi. Tôi dẫn ông đi ăn phở trước đã, rồi mình tìm chỗ ngồi cà phê tâm sự cho thỏa. Về nhà sau.” Nói rồi, ông Khai chở bạn mình trên chiếc Honda, len lỏi qua những con đường quen thuộc, hướng đến khu dân cư Chánh Nghĩa sầm uất. Họ dừng lại ở quán phở "Dạ" , một quán ăn nổi tiếng của người địa phương.
Bên hai tô phở nóng hổi, nghi ngút khói, câu chuyện của họ bắt đầu, không đầu không cuối, như một dòng sông ký ức cuồn cuộn chảy về. Họ nhắc lại những ngày còn là cậu học trò trường Y, những đêm trắng cùng nhau ôn bài, những buổi thực tập đầu tiên đầy bỡ ngỡ ở các bệnh viện Sài Gòn. Nhưng nhiều nhất, đậm sâu nhất vẫn là những kỷ niệm ở Bệnh viện Chợ Rẫy. “Nhóm Chợ Rẫy” của họ ngày ấy, một đám sinh viên trẻ trung, nhiệt huyết, cùng nhau học tập, cùng nhau trực đêm, chia nhau từng ổ bánh mì, san sẻ từng ca bệnh khó. Chợ Rẫy không chỉ là một bệnh viện, đó là ngôi nhà chung, là nơi hun đúc tình bạn và y đức của họ.
Bác sĩ Khai rưng rưng: “Nhớ mãi món thịt ram cuốn bánh tráng Bà Già Đại K cho ăn mỗi khi đến chơi, ngon ơi là ngon!”. Bác sĩ Hưng gật đầu, mắt cũng hoe đỏ. Ký ức về những người mẹ hiền hậu, về những bữa cơm gia đình đầm ấm mà họ, những đứa con xa nhà, được “ăn ké” cứ ùa về, da diết và thiêng liêng. Bây giờ có đi khắp thế giới cũng không tìm lại được hương vị ấy. Các cụ khéo tay, nấu món nào cũng đậm đà, tình nghĩa, giờ thì đều đã thành người thiên cổ cả rồi.
Để có thêm không gian và thời gian hàn huyên, ăn xong, bác sĩ Khai lại chở bạn đến quán cà phê Kekota gần đó. Đây là một quán cà phê mới, rất khang trang do một Việt kiều đầu tư. Trong không gian yên tĩnh, họ tiếp tục dòng ký ức của mình. Họ kể về những đám cưới của bạn bè trong nhóm, những tiệc cưới trước và sau năm 1975 với những tâm trạng khác biệt.
Dòng ký ức tiếp tục chảy về thời điểm khốc liệt nhất: ngày ra trường. Mỗi người một lựa chọn, một số phận. Số phận nghiệt ngã đã đẩy họ vào những hoàn cảnh trớ trêu. Qua cuộc chiến, có những người bạn trong lớp đã nằm lại mãi mãi nơi mặt trận. Nhiều người bạn khác bị bắt, trở thành tù binh. Cuối cùng, số còn lại, tất cả đều chung một thân phận hàng binh, phải đi trình diện học tập cải tạo.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đến, những tháng ngày trong các trại cải tạo là một chương buồn không thể quên. Người được về trước, người bị giữ lại lâu hơn. Sau khi được tha về, cuộc đời lại chia hai ngả: người vượt biên, người ở lại cống hiến cho quê hương theo cách riêng của mình.
Khi những câu chuyện quá khứ đã vơi đi phần nào, bác sĩ Khai mới cười xoà: “Thôi, chuyện xưa kể sao cho hết. Giờ ông về, tôi dẫn ông đi xem Bình Dương đổi mới thế nào!”.
Nói là làm, họ rời quán cà phê. Điểm đến tiếp theo là Bệnh viện Đa khoa Phương Chi, một bệnh viện tư nhân hiện đại bậc nhất Bình Dương. Bác sĩ Hưng không khỏi ngỡ ngàng trước cơ sở vật chất khang trang, sạch sẽ và trang thiết bị tối tân. Bác sĩ Khai tự hào giới thiệu: “Ở đây họ làm tốt lắm, nhất là cái trung tâm dưỡng lão này. Tôi có vào xem rồi, cơ sở vật chất, cách chăm sóc người già còn tốt hơn cả cơ sở ở Gò Vấp, Sài Gòn mà người ta hay nhắc tới.” Bác sĩ Hưng lặng lẽ gật đầu, trong lòng vừa mừng cho sự phát triển của quê nhà, vừa có chút chạnh lòng nghĩ về những người bạn già neo đơn.
Rời bệnh viện, hai ông bạn lại tiếp tục hành trình “phượt” của mình. Bác sĩ Khai chở bạn ra hướng công trình Cao tốc Vành Đai 3 đang xây dựng dở dang. Để đến được địa phận Củ Chi, nơi có cây cầu Bình Gởi tương lai sẽ vượt sông Sài Gòn, họ phải qua một chuyến đò ngang ở bến Bà Lụa. Hình ảnh hai ông lão tóc bạc phơ ngồi trên chiếc đò nhỏ, giữa dòng sông mênh mông, phía xa là những trụ cầu bê tông khổng lồ đang vươn lên trời xanh, tạo nên một bức tranh tương phản đầy ý nghĩa giữa cái cũ và cái mới, giữa quá khứ và tương lai.
Đi đến đâu, họ cũng lấy điện thoại ra chụp hình đến đó. Chụp cảnh, chụp người, chụp chung với nhau. “Phải chụp lại hết ông ạ, để tôi mang về Mỹ khoe với Hưng Nhỏ và mấy anh em bên đó, rằng chúng ta đã có một ngày thật tuyệt vời,” bác sĩ Hưng nói trong tiếng cười giòn tan. Chuyến đi dù vui nhưng cũng thấm mệt. Hai cái lưng tám mươi tuổi bắt đầu đau mỏi. Trời đang nắng gắt bỗng đổ mưa rào, họ vội vã tìm chỗ trú. Mưa tạnh, trời lại hửng nắng, họ lại tiếp tục đi. Họ vui vẻ chấp nhận cả nắng, cả mưa, cả cái mệt nhọc của tuổi già, bởi niềm vui được ở bên nhau, được cùng nhau khám phá những điều mới mẻ trên chính mảnh đất quê hương đã lấn át tất cả.
Họ về đến nhà vừa kịp lúc, khi ánh đèn đường bắt đầu thắp lên, mang theo cái mệt rã rời của tuổi tám mươi và một trái tim đong đầy kỷ niệm. Chuyến đi ngắn ngủi nhưng đã nối lại trọn vẹn một quãng đời, từ những ký ức Chợ Rẫy hào hùng đến thực tại Bình Dương đang vươn mình mạnh mẽ. Bác sĩ Hưng sẽ phải trở lại Sài Gòn để chuẩn bị cho chuyến bay về Mỹ, lại là một cuộc chia tay, một sự xa cách. Nhưng cuộc hội ngộ hôm nay đã là một món quà vô giá, một ngọn lửa ấm áp để họ sưởi ấm lòng mình trong những năm tháng còn lại của cuộc đời, dù ở hai phương trời cách biệt. Những tấm hình đã chụp sẽ là minh chứng cho một tình bạn vĩnh cửu, không phai mờ theo năm tháng.