Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

Năm Mười Tuổi

Năm mười tuổi, một lần Bố đánh,
Con khóc hoài, ấm ức cả một đêm.
Lòng ân hận vì làm Bố giận,
Con nhủ lòng, cố gắng học hành thêm.


Khi lớn lên sẽ anh hùng như Bố,
Nhưng lòng con yếu đuối lắm, Bố ơi!
Bố đã đặt tên con sai rồi đó,
Vì suốt đời cần mãi Bố mà thôi.


Những chuyện vui con thường hay kể,
Để Bố mừng, Bố sống được thêm lâu.
Còn chuyện buồn con âm thầm dấu kỹ,
Sợ Bố buồn, Bố thức trắng đêm thâu.


Từ lúc Bố đi, đời con lận đận,
Nhưng bây giờ không dấu Bố được đâu.
Bố giúp con, cho con nhiều nghị lực,
Và niềm tin còn có phép nhiệm mầu.


Giỗ Bố năm nay, mình con bên xứ lạnh,
Nhớ Đồi Hồng và nắng ấm miền tây.
Mắt nhòa lệ cúi đầu nhìn di ảnh,
Bố như còn hiện diện ở đâu đây....

                        Đỗ Trọng Hùng